Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Vẫn chứng nào tật nấy.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.
Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.