Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi. Phải tập trung vào học.
Ông Diểu tức giận giương súng. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
- Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư. Của một thân xác đặc.