Tôi rán tím cách cho bớt lỗ. Đức Chúa Giê Su, trong một buổi chiều, chữa khỏi mười người hũi (cùi), nhưng Chúa được bao nhiêu người chịu khó cám ơn? Chỉ có một mạng. Nhưng trong khi mua bán, tôi lo lắng tới cái này cái nọ: Bàn ủi điện đã gỡ ra chưa? Có lẽ cháy nhà mất? Chị ở chắc bỏ đi rồi, ai coi sóc tụi nhỏ? Dễ mà tụi nó cưỡi xe máy đi chơi, bị xe cán rồi cũng nên? Có khi tôi sợ toát mồ hôi, chạy vội về nhà coi có xảy ra chuyện gì không.
Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. Ông viết: "Khi mê man vào công việc cần phải làm, ta thấy yên ổn dễ chịu, bình tĩnh hoàn toàn trong tâm khảm và khoan khoái dịu được thần kinh". Địa vị càng cao bao nhiêu thì đời càng thích mạt sát bấy nhiêu.
Tôi nóng tính và hay oán. Bạn bè mờitôi lại nhà họ ăn lễ, nhưng nghĩ mình có mặt chỉ làm cho người khác buồn lây, nên tôi từ chối hết. Người bệnh thử làm theo, không phải một lần mà nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy tinh thần khoan khoái hơn, còn cơ thể thì tất nhiên là mỏi nhừ.
Cả những vấn vương trên ngai vàng cũng cần phải biết tự chủ mới theo được đúng. "Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm.
Mấy ngàn năm sau, loài người vẫn còn đọc và thích đoạn văn bất hủ của Platon tả cái chết đó - đoạn văn ấy là một đoạn đẹp nhất, cảm động nhất trong văn học từ xưa tới nay. Rồi từ một diễn viên về những vấn đề thuộc kịch trường, ông trở thành một diễn viên về những vấn đề chính trị. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.
Đáng lẽ đáp rằng tôi còn mắc việc và lát nữa sẽ trả lời thì tôi quyết định và trả lời liền: Tôi luôn luôn giải quyết lập tức mọi vấn đề, nếu có thể được. Còn sợ bị chôn sống mới vô lý nữa chứ, tôi không tin rằng trong 10 triệu người có tới một người bị chôn sống, vậy mà tôi đã lo sợ tới khóc lóc. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống.
000 triệu) tinh trùng, nhưng chỉ có một tinh trùng thành ta thôi. Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm". Khách ở tiệm nước ăn hai ổ bánh của tôi, rất lấy làm thích.
Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay. Lúc đó anh Haney chưa biết thuật của Carrier để diệt nỗi lo. Ông luôn luôn mất ngủ - đọc sách đến nửa đêm - năm giờ sáng đã dậy và bắt đầu đọc thư cho thơ ký đánh máy.
Nhưng chắc chắn là trong nhiều trường hợp, sợ sệt và lo lắng là hai nguyên nhân chính. Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. Mà Carl Jung biết rõ điều ấy hơn ai hết.
Báo chí cũng hùa vào công kích nữa. Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.