Thiệt không sao hiểu được ông kiếm đâu đủ thì giờ để làm công việc gây cảm tình đó. Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người thất bại. Đã lâu lắm, khi tôi còn là một đứa nhỏ chạy chân không qua những khu rừng để tới trường học làng tại miền Missouri; một hôm, tôi đọc một bài ngụ ngôn về mặt trời và gió.
Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Nhưng khi uy quyền đó đã được ông Parsons công nhận rồi (khi ông này không tránh biện nữa) thì ông ta tươi tỉnh ra, hóa ra nhân từ, dễ cảm và tốt bụng như những người khác. Lúc đó mặt trời ở sau đám mây ló ra, tươi tỉnh cười với khách bộ hành.
Chúng ta nghiên cứu bức thư sau này nữa của Ken Dyke, bức thư mà trong đó chánh sách "xin Ngài làm ơn" được áp dụng một cách khéo léo làm sao! Đã học thì phải hành. Phương pháp ông giản dị lắm.
Roosevelt tức khí, chịu tranh đấu. Khi đi qua một gian nhà sạch sẽ, ông hỏi: "Tại sao bọn này không dùng điện?". Bạn ráng làm cho người đó nói: "Phải, phải" càng sớm càng hay.
Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm. esope, nô lệ Hi Lạp, viết những ngụ ngôn bất hủ sáu trăm năm trước Thiên Chúa giáng sinh. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được".
Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản:
Càng tranh biện thì viên thu thuế càng lỳ. Cửa hàng chúng tôi mới nhận được lô thứ nhất. Sau cùng, ông ta cố mời ông Gaw dùng bữa trưa với ông ta.
Người ở gái thấy tình cảnh đó: chị không biết nghệ thuật viết sách và viết tùy bút, nhưng ít nhất trong trường hợp này, chị cũng có nhiều lưỡng tri hơn nhà triết học Emerson. Nhưng ít hy vọng thành công; nhiều người khác mướn nhà cũng đã làm thử như tôi và đều thất bại hết: họ nói con người đó ráo riết lắm. George Washington bắt mỗi người phải xưng tụng ông là: "Huê Kỳ Tổng thống Đại nhân".
Đã lâu rồi, một cậu bé Hòa Lan tới di trú nước Mỹ. Cho nên lần sau gặp ông, tôi nói ngay tới liên đoàn của ông. "Tôi tiếc rằng một tờ báo rất có giá trị như báo của ngài - gần hoàn toàn về mọi phương diện - lại có cái lỗi đó làm cho cha mẹ không dám cho con cái đọc nó nữa.
Bữa đó, tôi đã mất hết điềm tĩnh, xin ông thứ lỗi cho". Và ông ta lấy làm ân hận vì sự đó lắm. Chẳng may, ông thầy đầu tiên dạy nó ca làm cho nó thất vọng: "Giọng mày ca như xé tai người ta".