Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Nên không ai có lỗi. Và những cái xác cháy khét lẹt.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Họ kinh doanh khách sạn. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô.