Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn.
Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Một số người trong số họ cũng biết.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi.
Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Cái này họ cũng nhầm. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.