Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Nhưng chờ đến bao giờ.
Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Bạn có hai giọng chính.
Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.