Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Có điều, con đường thì khác.
Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến… Đừng làm mọi người buồn lo. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Một công việc bàn giấy ổn định, thu nhập cao, những cơ hội đi nước ngoài, những bữa cơm cao cấp, những cuộc đi chơi bên những gia đình đầy đủ và biết điểm dừng trong cuộc đua tranh, những bà mối mát tay… Mọi thứ đều chờ đợi bạn nếu bạn chịu khó nghe lời.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Những cái đó có quên đâu mà phải nhớ. Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Muốn được tin tưởng một lúc.