Khi bạn rời bàn, bỏ bút. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Hôm qua tao nóng quá. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Khoảng cách vô hình. Những bức tranh thật sự có lẽ hắn giấu ở một nơi khác cho riêng mình. Nhưng đây là một trận bóng.
Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Còn quá nhiều điều để viết. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Như bình mình chẳng hạn. Với sự cho rằng ấy mà họ vẫn cố không chấp nhận sự giải thoát mà bạn dành cho họ thì hóa ra họ còn đầy ảo tưởng là có thể cảm hóa bạn. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình.