Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Có thể phơi phới niềm tin. Biết chỉ để biết mà thôi.
Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Cặp giò kia phàm tục quá. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.