Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Là tỉ mẩn, là ào ào. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi.
Điều anh ta để lại cho những người chứng kiến cái chết ấy không nhiều. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Tôi không có ý định ra đi.
Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Mẹ không giúp được tôi đâu.