Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Làm ơn nhanh nhanh cho. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai.
Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.