Sau khi cám ơn và tỏ lòng tiếc không nhận lời được, ông vội vàng giới thiẹu một người có thể thay ông được. Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.
Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Nhà buôn ở arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có giá trị. Có đứa phải cõng mới lên nổi.
Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Hơn nữa, bạn sẽ tiến được một bước lớn trong nghệ thuật dẫn đạo người. Dậy từ 3 giờ sáng, quét tiệm và nai lưng ra làm 14 giờ một ngày.
ở chỗ vắng người, ai mà không muốn thả một con chó như con chó nhỏ này cho nó tự do chạy một chút. nhưng người ấy cảm thấy gì lúc đó? Hài lòng như bạn không? Và cái giọng gây gổ, thái độ cừu thị của bạn có làm cho người ấy muốn hòa giải với bạn không? Anh cho một người phụ việc lại thế.
Vì quen giấu tình cảm của mình, chị đứng thừ ra một lúc, câm như hến và trơ như đá. Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học. Trong lúc vắng, ông bà thường nói đùa nhau.
Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Ông có hai đứa cháu làm cho mẹ lo lắng nhiều lắm vì đi học xa mà không bao giờ viết thư về nhà. Một lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm.
Chiếu bóng có mục đích đó, truyền thanh cũng có mục đích đó. Ông ấy mua một bộ đồ tại một tiệm lớn nọ. Không những lời thách đố đã thay đổi cả đời ông mà còn có ảnh hưởng lớn tới tương lai của quốc gia nữa.
Tất nhiên tôi hiểu tại sao ông lại đây. Chaliapine thở dài nói: "Ông ráng đợi chút nữa trở lại coi. Và từ đó hai người thành cặp tri kỷ cho tới khi ông Eastman mất.
Vụ đó lằng nhằng như vậy và viên xếp phòng kế toán tính kiện khách hàng thì may sao, chuyện tới tai ông chủ. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Ăn tối rồi, tôi cấm cung trong phòng giấy của tôi, mở cuốn sổ tay ra, suy nghĩ về mỗi câu chuyện, mỗi lần bàn cãi, mỗi cuộc thương nghị, mỗi vụ chạy chọt trong tuần lễ đó.
Vậy bạn được như bây giờ, có gì cho bạn đáng tự phụ? Người khác ra sao, đừng chê người ta. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính? Nếu không được học khoa tâm lý, thì chắc tôi đã nói với ông ta rằng: "Ông không chịu trả lời thì không thể nào chúng tôi nhận tiền của ông được".