Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Tiếp theo thì còn tùy. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế.
Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Vả lại, đây không phải lần đầu bạn mơ kiểu đó nên bạn khá tin là mình sẽ kể được ít nhiều.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Còn bao nhiêu cái để khám phá.
Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi. Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Và có lẽ cả hướng thiện. Có lẽ mình nên im lặng.