Lúc đó, cha mẹ mới tự hỏi: "Làm sao cho nó muốn sửa đổi được". Mà có khó khăn gì đâu, chỉ một chút suy nghĩ, vài lời ngọt ngào, một lòng thành thật gắng sức quên mình và hiểu người là đủ làm dịu hẳn vết thương. Như tên tướng Al Capone chẳng hạn.
Nó tràng giang đại hải như một bộ bách khoa tự điển vậy. Những lời khen an ủi đó, đủ thay đổi đời cậu và có một ảnh hưởng sâu xa trong văn học nước Anh. Cũng chỉ vì muốn thỏa lòng ao ước trở nên một danh nhân, mà biết bao thiếu niên Mỹ đã thành những tướng cướp lợi hại, những tay sát nhân không gớm máu, cho đến nỗi khi chúng bị bắt rồi thì đòi cho được đọc ngay những tờ báo để tiện trong đó người ta tả chúng như những vị anh hùng.
Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Đây, xin bạn nghe chuyện ông Gaw, kiến trúc sư giúp việc cho một hãng thầu khoán lớn về nhà cửa. Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải.
Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Nên nghe lời khuyên tài tình sau này của một người đàn bà: "Muốn được người chú ý tới, trước hết phải biết chú ý tới người". Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó.
Shakespeare (một thi hào nước Anh) nói: "Không có chi tốt mà cũng chẳng có chi xấu; xấu tốt đều do tưởng tượng mà ra cả". Mà tôi chắc chắn rằng máy của chúng tôi hoàn toàn. Tôi trở về, tươi tỉnh.
Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để tránh những bất tiện đáng tiếc do tình thế đó mà ra. Sau khi dự kỳ thi đó, một thanh niên lại kiếm tôi, thất vọng. Như vậy cần phải mất công, kiên nhẫn, chăm chú hàng ngày.
Tôi tự nhủ: "Nghĩ cho cùng, nếu mình ở vào địa vị bà ta, chắc mình cũng cảm giác như bà ta, phải ráng hiểu quan điểm của bà ta mới được". Nhưng Carnegie nhớ ngay bài học con thỏ. Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã.
Nhưng tôi dằn lòng xuống. Nghiêm quân của tôi khéo nuôi heo và bò, kỳ đấu xảo canh nông nào ông cũng được giải thưởng. Công việc của hãng chúng tôi có từng mùa.
Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. "Bạn gây cho người ấy một thanh danh rồi họ sẽ gắng sức để được xứng thanh danh đó". Những kẻ ưa thành công, đều ưa những cơ hội làm rỡ ràng giá trị của họ, những dịp để tiến tới và để thắng.
Tôi ráng tự đặt tôi vào địa vị anh và thấy rằng anh không chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đó, vì không phải anh đi chợ, cũng không phải anh nấu món ăn. mà nếu cha có mặt tại đó, chắc chắn cha đã thắng trận rồi! "Đoạn ông hậm hực viết bức thư này: Tổng thống Wilson cũng thường nghe theo đại tá House nhiều hơn cả những nhân viên trong văn phòng Ngài.