Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm.
Và xã hội nó đâm ra thế này. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Không phải học con phải về đây ngay chứ.