Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Có người ngửa mặt trông trời.
Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Tuổi phát dục đâm không bình thường… Tôi muốn gặp ông cụ. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Ta không thích nổi cáu. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Sáng nay chép bài một tí. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.