Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Với họ, viết không có tị ti nào là học. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.
Càng kéo nó càng lùi lại. Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Gió se sẽ mang vị mặn.
Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.