Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Ra trường bác khao to. Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Con nghe lời bác nào.
Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Của một thân xác đặc. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Xung quanh là người. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Nhưng mệt mỏi thì sao. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.