Khi ngồi xuống, cô nói, Ôi, bà Lowndes, ảnh bà trên tấm ảnh đó thật là tuyệt vời! Tôi cảm ơn cô ấy vẻ khách sáo, nhưng cảm tưởng giống như một cú đánh vào bụng. Như dự đoán, cậu bé hành động rất khó chịu trong suốt thời gian đó. Điều đó sẽ giúp tôi như thế nào? Tôi không nói bất kỳ một lời nào.
Đã bao lần bạn đang nói chuyện thân thiện với một người và bỗng nhiên câu của bạn bị ngắt bởi tiếng chuông, bản nhạc số năm của Beethoven, Led Zepplin hay bản nhạc salsa ầm ĩ phát ra từ trong túi của cô ấy? Giống như cách thể hiện sự cuốn hút của người đang hát, cô ấy thọc tay vào túi lấy điện thoại và nhìn chằm chằm vào màn hình trong giây lát. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra rằng nếu bạn cho nhiều hơn nhận, điều đó luôn lặp lại với bạn. Nào liệu tôi có quá thô lỗ khi đề nghị lần sau bạn hãy ghi âm giọng của bạn trong hộp thư thoại không? Đó là vô ý thức, đúng không? Đương nhiên, trừ khi, đồng nghiệp có thể gọi cho bạn ở nhà.
Tôi nói là đã đến rồi và chúng tôi tiếp tục trò chuyện cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay JFK. Có một vấn đề tồn tại trong đó. Hãy để em giới thiệu anh với cô Leil.
Thật đáng tiếc vì có người cho rằng những nhân vật nổi tiếng vốn thường được thiên vị mà không thừa nhận rằng suy nghĩ ngớ ngẩn của họ đã làm cho họ bị ngăn cách. Có những thời điểm bạn không nên tránh đụng chạm. Sự điềm tĩnh và im lặng đầy tự tin của bạn đã gây nhiều ấn tượng.
Giống như tất cả chúng ta, họ muốn có những người bạn cùng tầng lớp với mình. Các nhà chuyên nghiệp trong việc viết thư trực tiếp tham dự các hội thảo đắt tiền để học xem những kẻ cả tin, ừm, ý tôi muốn nói là những người nhận thư, hưởng ứng cái gì. Ngồi một nửa trên chiếc đi văng có tay vịn cũng tạo cho bạn cảm giác thoải mái trong những cuộc trò chuyện ngắn.
Đó là dấu hiệu mà hầu hết mọi người đều hiểu rằng thời điểm để chấm dứt cuộc trò chuyện đã đến và họ chỉ nói thêm một hoặc hai phút nữa thôi. Bí quyết làm cho mọi người mỉm cười khi nhìn thấy thư của bạn Tôi nhắc lại, tôi không yêu cầu bạn nói câu cú hoàn hảo và đúng nghi lễ của Emily Post khi gặp những người bạn mới thông thường.
Một cuốn sách nổi tiếng của Malcolm Gladwell, Trong chớp mắt[3], đã dẫn chứng và khiến khái niệm này trở nên phổ biến. Bạn không bao giờ nhìn thấy tấm biểu ngữ có ghi: Chẳng có gì xảy ra ở đây ngày hôm nay. Daniel McNeill, tác giả cuốn Khuôn mặt: Lịch sử Tự nhiên, đã viết, Trong 20 năm qua, chúng ta đã biết nhiều về sức mạnh của giao tiếp trên khuôn mặt hơn là trong 20 thiên niên kỷ trước.
Điều đó bắt nguồn từ đâu? Mỗi lần nói chuyện với Camille, tôi đều gọi cô ấy là Bác sỹ Camille. Hỡi các quý bà, chẳng hạn các bà bước vào một nhà hàng và đã chọn một chiếc bàn. Nếu bạn thực sự muốn làm cho họ xúc động vì sự biết ơn của bạn, hãy sử dụng Mẹo nhỏ sau đây.
Cách đây gần nửa thế kỷ, Beatles đã viết, Tôi có thể tốt hơn nhờ sự giúp đỡ của những người bạn. Tất cả chỉ vì một câu ông đã thốt ra, Đây là một câu chuyện có thật. Tại sao tôi gọi con người như vậy? Bởi vì chúng ta đang nói về con vật mà nhiều người gọi là chúa tể rừng xanh.
Giả sử bạn là một vị khách đang được săn đón. Cô ấy không nhạy cảm với cảm giác của bạn. Một nhân vật nổi tiếng đang ở thăm thị trấn của bạn ư? Một cậu bé nhà quê đã đạt giải ba trong cuộc thi viết chính tả của bang ư? Thế còn lễ khai trương bảo tàng mới về những chiếc nắp chai bia thế kỷ XX thì sao?