Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.
Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Nhu cầu của bạn không cao. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan.
Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Thế đã là tốt lắm rồi.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Hồn nhiên đến đáng thương.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Không biết thì khó trách. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ.
Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.