Đời tôi bây giờ đầy đủ hơn lúc nào hết". Thiếu nó chúng ta chỉ còn có thể quay cuồng trong sự hỗn độn mà thôi. L" (viết tắt những tiếng: Sai lầm của tôi).
Hơn nữa, nếu chúng ta tới mức phủ nhận sự thực đau đớn và lùi về một thế giới ảo mộng do ta tưởng tượng, thì ta mất thăng bằng rồi. Khi nào gặp những nỗi khó khăn - đời ai mà chẳng có những lúc ấy? - tôi tự nhủ phải giữ đầu óc cho sáng suốt và nhờ vậy mọi sự đều sẽ được như ý. Ông bèn tìm trong thư viện lớn nhất ở Nữu Ước hết thảy những cuốn sách bàn về vấn đề ấy và ông chỉ thấy vỏn vẹn có 25 cuốn, còn sách nghiên cứu về.
Cả ngàn người như vậy. Vậy phải để hết thời gian thu thập đủ tài liệu đã. Charles Evans Hughes, trước kia làm Chánh án Toàn án tối cao Mỹ quốc nói: "Người ta không chết vì làm việc quá nhiều, mà người ta chết vì hoảng hốt và lo lắng bởi việc nhiều.
Chàng nói: "Cầu nguyện giúp cho tôi có can đảm và tự tin". Nhưng có một khán giả tại đó nhận thấy chị có tài. Và sự ấy vô cùng quan trọng đối với tôi.
Mấy năm trước nhân dịp nghỉ, tôi đánh xe dạo vùng Texas và New Mexico với bác sĩ O. Tôi được biết chuyện của cô vì tôi đã. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.
Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc.
Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô. Công việc làm máy điện không chạy. Nhìn vào thì hai hình chồng lên như thành một, làm ta cảm tưởng hình đó có bề sâu và bề xa.
Thái độ ấy ra giúp ông có được nhiều bạn thân và nghe được nhiều lời khuyên vô giá. Biết tính bà nóng như lửa, y sĩ ngại không cho bà hay quyết định ấy, sợ sẽ làm bà phát chứng động kinh. Do đó mà chúng tôi kí tên chung với nhau [2].
Các bà nội trợ lại càng phải nghỉ ngơi, tiện nhất là các bà muốn nghỉ lúc nào cũng được, tuỳ ý và có thể nằm nghỉ ngay trên sàn nhà cũng tốt. Không, câu kinh đó chỉ cầu xin được cơm ăn cho đủ từng ngày mà thôi. Nào: "còn hòng gì, còn trầy da tróc vẩy làm gì nữa", nào: "thế là hết hy vọng".
"Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20. Nếu bạn bảo hiểm sinh mạng để khi chết, gia đình bạn có một số tiền, thì tôi xin đừng theo lối cho lãnh tiền một lần tột. Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ.