Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Và xã hội nó đâm ra thế này. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. - Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.