Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Phải cạo râu đi nghe chưa. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Chúng ta có hai cái rỗng.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Vứt béng cái chuyện này đi. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ.