Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy. Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến.
Chỉ riêng Pacino là nhún vai: Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là một quả bom ấy chứ!. Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Sau vài trình bày về tình hình thời tiết quá xấu, chúng tôi bắt đầu bài tường thuật của mình, đơn giản là chộp được cái gì thì nói cái đó:
Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng. Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng.
Nếu trao cho hắn số tiền ấy, chắc chắn hắn sẽ nướng ngay vào sòng bạc và các hộp đêm trong phút chốc. Năm ngoái không có một tội phạm nào ở Butte. Nhưng thường thì chỉ một lát sau là cẩm nang này bị xếp xó, bởi chỉ cần nghe thấy một điều gì đó thú vị trong câu trả lời của họ là tôi lại đẩy câu chuyện sang một khía cạnh khác.
Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng. Làm sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ. Bạn đã được nhận vào làm việc.
Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Rất nhiều ông chủ sẽ đánh giá thấp nếu bạn làm như thế. Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng hay không.
Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy. Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: King hả? Boom-Boom Giorno đây. Dale Carnegie viết cuốn sách nhan đề Tạo ấn tượng và gây thiện cảm có tới 15 triệu bản được tiêu thụ.
Tôi chỉ biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất nhiều. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc nói chuyện đó ra sao kìa. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả.
Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình. Trên sân khấu, anh là một trong những diễn viên kịch hàng đầu ở Mỹ, còn ngoài đời lại là một chàng trai vui nhộn. Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào.