Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Dù chỉ là một nhân vật.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Nó vẫn còn hoang dã. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Có thể tột cùng tuyệt vọng (31.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.
Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.