Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Có điều, những cơn đau không tha cho ông cụ.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Hoàn toàn không ngái ngủ. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.