Tôi đã trở về Babylon bằng linh hồn của một con người tự do và làm chủ bản thân tôi. - Cha mẹ các anh sẽ nghĩ như thế nào khi nghe các anh nói đã tiêu pha lãng phí hay sử dụng một cách dại dột số tiền của mình, để rồi cuối cùng vẫn phải sống một cuộc sống đói nghèo, cơ cực. Cuối cùng thì người chủ đã bán ông cho một kẻ buôn nô lệ.
Nhưng nếu bạn mong ước có năm đồng tiền vàng, thì đó chính là mong ước có mục đích rõ ràng, cụ thể và nằm trong khả năng của bạn. Bà Swasti, người nô lệ làm quản gia cho ông Nana-naid, luôn cho ông ăn uống đầy đủ vì ông vẫn thường giúp bà ấy làm những công việc nặng nhọc. Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ.
- Anh đừng nói như thế chứ Zabado! – Megiddo cãi lại. Hắn nói toạc ra rằng: Nhưng hãy nói cho tôi biết, anh đã từng cho nhiều người vay tiền, vậy có khi nào những người đó không trả lại tiền cho anh không?
Khi Megiddo thức giấc, ông liền thì thầm những tin mới cho anh ta nghe. Hãy để những lời khuyên của họ bảo vệ tài sản của bạn, tránh nguy cơ bị mất vốn hay không thu được lợi nhuận do đầu tư sai chỗ. Trước mắt bạn, tương lai đang trải rộng con đường dẫn tới những miền đất xa xôi đầy hứa hẹn.
hãy trả tiền cho chính cháu trước tiên. Vậy làm thế nào để cho vàng sinh lợi. Tham gia những hành động như thế thật tôi không khỏi hổ thẹn trong lòng.
– Hadan Gula quả quyết với Sharru Nada. Sharry Nada mỉm cười không trả lời mà hỏi ngược lại Hadan Gula: Ông thắc mắc không hiểu tại sao một ông hoàng quý phái, sang trọng như thế lại đành lòng nhìn cảnh trừng phạt thảm khốc ấy, và đùa cợt vui vẻ cùng với những người khác.
Megiddo quả thật rất có lý khi bảo rằng, ông chủ sẽ đánh giá đúng mức kết quả công việc của những người nô lệ. Vì vậy, bằng một chút khôn ngoan tôi đã nhận định rằng, nếu muốn đạt được thành công, tôi cần phải có thời gian và học hỏi thêm kinh nghiệm sống. Nhưng nếu họ vay tiền vì gặp tình huống ngặt nghèo, khốn khổ, tôi khuyên anh cần phải hết sức thận trọng.
Cha đã rộng lượng trao cho con một túi vàng và sự khôn ngoan của cha. - Ý kiến của ông thế nào, hỡi ông Arkad đáng kính? Bởi vì ông là người giàu có nhất ở Babylon, nên nhiều người thường bảo ông là con người may mắn. Bà ấy chỉ tôi tới chỗ người cho vay tiền và nhờ ông ta đưa tôi đến nhà người chủ đang sở hữu cậu.
Có phải thế cậu Tarkad? Suy đi tính lại, con chỉ còn cách bán đổ bán tháo phần còn lại cho một người Do Thái để kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Tôi không muốn chuốc lấy gánh nặng từ người anh rể của tôi.
Sau này tôi mới biết được, những tấm thảm ấy là do bà vợ của người chủ trang trại kia dệt nên. Đến vụ mùa tiếp theo, ông ấy liền trả hết tiền vốn lẫn lãi cho tôi. Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ.