Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Còn quá nhiều điều để viết. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Mà tôi đã làm gì có những cái đó.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Về danh tiếng và giá trị. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn.