Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?. Đó là cơ hội tối hậu để được mối hàng hay không. Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
Vậy điều kiện mầu nhiệm đó là gì? Rất giản dị: là phải có lòng ao ước thiết tha muốn tìm hiểu thêm, muốn học thêm, và một cường chí quyết bồi bổ năng lực xử thế dụng nhân của mình. "ở nhà ra, bạn ngửng đầu lên, đưa cằm ra; hít đầy phổi không khí và ánh sáng mặt trời; mỉm cười với mọi người và thân ái siết tay người quen biết. Muốn vậy, phải khen y cái gì mới được.
Ông ta khuyên tôi mang về bận thử một tuần nữa. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước.
Chính lúc đó, văn sĩ Rupert Hugles nghe chàng ca, khen chàng: "Giọng anh tốt lắm. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi. Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D.
Phương pháp ông giản dị lắm. Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn.
Nhưng ngay tối hôm đáng ghi nhớ đó, tôi được dự thính một buổi diễn thuyết về nghệ thuật dẫn dụ người và tôi hiểu rằng có rầy anh Emile cũng vô ích, chỉ làm cho anh ấy giận oán tôi và không muốn hầu việc giúp tôi nữa. Tự nhiên, tôi trọng những tài ba đức tính đó. Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen.
Chúng tôi biết rằng ông bận nhiều việc lắm; xin ông đừng mất công trả lời thư này. Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi. Nếu tôi theo sự xúc động tự nhiên trong lòng mà chạy tới kiếm ông ta, la lên: "Cái gì lạ lùng vậy? Tự nhiên ông tăng tiền mướn lên 300 phần trăm khi ông biết chắc rằng tôi đã quảng cáo rồi, đã in vé rồi? Ba trăm phần trăm! Kỳ cục không? Điên rồi mà! Không khi nào tôi chịu giá đó đâu!".
Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Và "ông Copper" thích được gọi như vậy lắm. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi.
Có kẻ làm bộ đau, bắt người săn sóc mình, chiều chuộng mình để được thấy mình là quan trọng. Các bạn chắc đã đoán được. Overstreet, không ngài nào dạy được cho nó một chút nghệ thuật làm đẹp lòng người.
Vì những điều ông giảng giải khích thích tôi nhiều lắm. Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật".