Tôi muốn đâm vào đâu đó. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.
Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa.
Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ.
à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Nó muốn khám phá tôi.
Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Trong tay tôi không có luật… Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.