Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Tối, bạn đèo bác vào viện. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Nhưng mọi người thì khác. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.