Mân mê hoài cuốn anbum. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.
Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Đúng là thân làm tội đời!
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.