Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày". Đó quả là một châm ngôn quý báu khi ta cần phải đương đầu với những lời chỉ trích vô căn cứ. Họ biết rằng thế nào cũng chết và có mang theo nhiều thuốc phiện để dùng trong những trường hợp như vậy.
Nói một cách khác: Lo lắng về một việc gì để hại đời sống ta, tức là đánh giá việc đó đắt quá, có khác gì điên không? Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Người ta cho tôi vay ngay hai trăm Mỹ kim và một giờ sau, khi đến Kanass City, tôi đã xin được một chỗ làm khá tốt".
Tôi thấy tôi "khác" hắn các bạn bè và hoàn toàn khả ố. Trước kia, hay tin đó tôi đã sợ và mà phát kinh động. Cái đó là cái gì? Thường thì là những cảm xúc như lo lắng, sợ sệt, ghen ghét, oán hờn, vì từ khi tổ tiên ta còn ăn lông ở lỗ, những nghịch cảnh thiên nhiên đã gây ở trong lòng loài người những cảm xúc rất mạnh ấy, mạnh tới nỗi đuổi ra khỏi óc ta tất cả những cảm xúc và tư tưởng vui vẻ, êm ái, dịu dàng.
Bốn năm sau, thi hài cô được chở về Anh và nhà thờ Westmister Abbey đã làm lễ cầu hồn. Nuôi ba năm, mướn người chăn day, rồi chở tới Memphis ở Tenessy, chịu bán với giá thấp hơn giá mua ba năm trước nữa. Chúng ôi mời bệnh nhân đến đây để họ có dịp bày tỏ những buồn phiền của họ, cho đến khi họ thấy tâm thần nhẹ đi thì thôi.
Ông trông già sọp, tuy đã uống đủ mọi thứ thuốc bổ. Sướng hơn chúng mình nhiều! Chính chúng ta mới đáng thương!". 000 Mỹ kim không, mà được nghe lời nói ấy, thiệt nó nhẹ người làm sao!
Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc. Nhưng một hôm không biết nghĩ sao Kipling lại trồng hoa trên bãi cỏ kia, Balestier thấy vậy liền sôi máu lên, la ó, chửi rầm rĩ.
Tôi xin kể một chuyện lạ lùng vào bật nhất trong lịch sử Hoa Kỳ để bạn thấy rằng năng lực mầu nhiệm của tư tưởng. Charles Schwab nói với tôi có lần ông đã cứu một người giữ tiền ở ngân hàng. Cuối ngày cô cộng lại xem được bao nhiêu tờ rồi cô rán bữa sau làm hơn số đó.
Ông William James - người cha của khoa tâm lý hiện đại - viết thư cho một bạn thân là giáo sư Thomas Davison rằng càng về già ông càng thấy "không thể sống không có Thượng Đế" được. Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền".
Ta nên nhớ rằng chỉ một cách để tìm hạnh phúc là đừng mong người khác nhớ ơn mình mà cứ cho phắt người ta đi, để được cái vui đã cho. Hai cuốn đó cực kì hấp dẫn, tôi say mê đọc, biết được một lối viết mới, một lối dạy học mới, toàn bằng thuật kể truyện. Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32].
Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy. Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Ông cưới một cô gái mà ông yêu lắm, tên là Thietra.