Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Không ngủ cũng phải nằm. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Hãy bắt tôi, nếu có thể.
Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Người bảo đời là bể khổ.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. 18 tuổi là được tự do.
Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.