Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.
Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Nhưng trên vỉa hè, có tấm biến Xin quí khách vui lòng để xe lên vỉa hè. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Ông cụ rất phấn chấn.
Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Giữa đầm lầy thông tin.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Tôi thì cất lại trong đầu. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Xung quanh là người.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Thằng em ngồi bên phải tôi.