Joe đi cùng với Bill. Như thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ đêm. Khi những từ này rón rén lẻn vào cuộc trò chuyện thì nó có thể gây tác hại.
T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn. Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt.
Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ. Ông nói rằng ông chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng. Bởi thế, như tôi đã khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng.
Khi quá khắc sâu, lo lắng về một điều gì đó nghĩa là ta đang mang một nỗi ám ảnh. Họ hiểu được cảm xúc của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng.
Việc này chắc chắn không bao giờ thừa. Quan điểm về chính trị của Ted giống như nhiều người khác, trong đó có tôi. Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười.
Tất cả chúng tôi khi đón nhận tin anh qua đời đều bị sốc mạnh. Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện hay sinh lợi riêng cho bạn? Cha sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không quên dặn tôi rằng: Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như thế thì làm hỏng bữa tối đấy.
Câu chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack.
Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ xưa kia chỉ là một anh bán hàng. Một bữa tiệc hội thảo từ thiện. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng.
Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Sau đó nhắc tôi lần nữa: Ngày 10/6, 8 giờ tối, Câu lạc bộ Miami Shores Rotary.
Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Quả thật anh ta trình bày rất lưu loát về tàu thuyền, bến cảng, cước phí vận tải biển… về tất cả những thứ mà tôi chưa hề biết và cũng chưa hề quan tâm đến. Tuy tôi không phải là một thương gia, nhưng hy vọng một vài bí quyết nói sau đây của tôi sẽ giúp bạn ít nhiều khi giao tiếp trong công việc.