Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. - Thầy đưa tôi một cục phấn. Tôi muốn bắt đầu bức thư tôi bằng câu đó.
Từ đời thái cổ, loài hoa vẫn được dùng để tỏ lòng yêu đương. và biết đâu chẳng như đứa nhỏ, đòi cho được hai đĩa cháo? Xin các bạn nhớ kỹ rằng: Muốn dẫn dụ ai, phải trước hết khêu gợi cho người đó có lòng ham muốn nhiệt liệt đã. Bạn cho vậy là con nít ư? Có lẽ là con nít thiệt.
Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm. Nghe thấy chúng tôi cãi cọ nhau, một người bán hàng khác chạy lại, chêm vào: Bộ đồ màu đen nào, lúc mới đầu cũng hơi thôi ra như vậy, không thể tránh được. Một người đàn ông có thể sống suốt đời không cần nhớ những niên nguyệt nhật quan trọng, trừ bốn niên nguyệt nhật sau này: 1492, năm kiếm được châu Mỹ; 1776, năm Mỹ quốc tuyên bố độc lập; ngày sinh tháng đẻ của vợ và ngày tháng cưới.
Thiệt không sao hiểu được ông kiếm đâu đủ thì giờ để làm công việc gây cảm tình đó. " và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa. "Họ keo bẩn lắm, vô phương kể.
Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Tuy bị mắng như tát nước vào mặt vậy, nhưng ông Franklin óc đã già dặn và khôn, hiểu rằng như vậy là đáng, và ông nghe lời, tự sửa tính ngay để tránh những thất bại tai hại sau này. Đừng mất thì giờ nghĩ tới kẻ thù của bạn.
Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi. Mà các vị giám đốc cũng vậy! Khéo xử một cách ngọt ngào, biết giữ thể diện cho Steinmetz, họ đã êm ấm đạt được mục đích, không thiệt hại chút gì hết.
Thiên hạ sẽ ngủ gục mất. Vậy, muốn cho người ta nghe theo bạn, bạn phải làm đúng quy tắc thứ mười một: Thứ này bằng cây sồi mọc bên Anh, phải không ông? Hơi khác thứ sồi mọc bên ý.
Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu. Trong cuốn "Ký ức cuộc đời sống chung với Maeterlinck", bà Georgette Leblanc kể chuyện một sự thay đổi dị thường trong đời một cô bé nước Bỉ. Người ta đã công nhận giá trị tài năng của anh.
Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. Ông bạn già của tôi nói câu ấy, nay đã khuất, nhưng lời khuyên đó, bây giờ vẫn còn giúp cho tôi nhiều. Đi xe lửa, xe ngựa, xe hơi, tàu thủy.
Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại. Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông.