Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Một cái gì đó kinh điển.
Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.
Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Và vì thế, nó mạnh hơn. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.
Mình không bao giờ thả. Bác nói chuyện với cháu. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Bác ta không tin đâu. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.
Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Bởi cô ta làm giáo viên.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.