Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên. tới nỗi ông này hoảng lên, gọi điện thoại bảo ông Mahomey rằng không chịu nhận kiểu máy đó đâu. Một trong những sự giải trí mà tôi ưa nhất, là bách bộ hoặc cưỡi ngựa dạo chơi trong khu rừng gần nhà tôi.
Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Tại sao người ta nhãng bỏ khoa tâm lý thực hành như vậy mà nhồi biết bao những môn vô ích khác.
Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút. Nó dẹp được những làn sóng thù nghịch bao vây ông, đang muốn nhận ông xuống và làm cho một số đông thợ theo ông. Ông Franklin đã là khôn khéo; ông nói: "Mình tranh biện và cãi lẽ, có thể làm cho người khác ngượng được, nhưng thắng như vậy có ích gì đâu, vì không khi nào làm cho người ta thành thật đồng ý với mình hết".
Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Như vậy lợi hơn nhiều". Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình.
Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ. Vậy muốn được thiện cảm của người khác, xin bạn theo quy tắc thứ sáu: Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ những khả năng vật chất và tinh thần của chúng ta. Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều.
Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc. Không bao giờ một cuộc hôn nhân trổ bông dưới nền trời tươi sáng hơn nữa.
Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn. Một ông bạn của tôi, đã bốn chục cái xuân xanh, gần đây mới đính hôn cùng một cô, và vị hôn thê của ông khuyên ông học khiêu vũ - kể cũng hơi trễ! Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần?
Mà hồi ấy tôi cần có bài học đó vô cùng. Có lúc tôi muốn được làm nghề của ông. Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?".
Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Sau bữa cơm, ông Eastman dắt khách đi xem ghế. Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy.