Tổng thống Theodore Roosevelt khi ngồi tại Bạch cung đã nói như vậy. Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford. Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm.
Giai đoạn thứ ba: Từ lúc ấy, tôi bình tĩnh dùng hết thời giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cái hại của những kết quả mà tôi đã cam lòng chịu nhận. Nếu vì cớ này mà bạn không có thê nằm nghỉ vài phút sau bữa cơm trưa, ít ra bạn cũng phải có thì giờ để nằm nghỉ một giờ trước bữa cơm tối. Và ngày thứ ba sau, nếu tôi đã thu nhập được đủ các sự kiện thì giải pháp tự nó tới, khỏi phải kiếm".
Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia. (Trước kia tôi thường phí một hoặc hai giờ để lo lắng than thở mà chẳng ai biết được một cách rõ ràng vấn đề đó khó khăn ở chỗ nào. Ông lại nói: "Nếu tối đến, tôi thấy mệt lắm hoặc quạu quọ - quạu quọ tức là thần kinh mệt rồi đó - thì chắc chắn là ban ngày tôi chẳng làm được việc gì hết, về lượng cũng như về phẩm".
Sau này, ông lại thấy tự hiểu biết đó thiệt là vô giá, khi ông làm cái việc bình phẩm trên đài phát thanh những tin tức ở u châu. Khi nằm xuống và rán ngủ thì tôi có cảm tưởng như nằm trong mồ. Quan niệm giáo dục của y sai bét".
Nếu kể chuyện họ, có thể viết thành một cuốn sách được. Mỗi tuần tôi bỏ ra hai đêm theo lớp giảng cho người lớn ở Nữu Ước. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!
Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". "Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ. Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa.
Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên. Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi. Các bạn nhớ trong câu kinh đó chỉ xin cơm cho đủ ngày một thôi, chứ không phàn nàn về cơm ôi mà hôm qua đã phải nuốt đâu nhé.
Đến lúc khám bệnh, câu đầu tiên bác sĩ hỏi bạn tôi là câu nầy: "Ông ưu tư nỗi gì mà đến tình trạng ấy?" Và ông khuyên: "Nếu ông không quẳng gánh lo đi thì ông còn nhiền biến chứng khác như đau tim, vị ung và tiểu đường. Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta. Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện.
Mấy năm trước, giá có đọc một nhan đề như vậy, tôi cũng nghĩ y như bạn. Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Trong khi đợi tôi, ông nhặt một lá cây, quấn làm chiếc còi.
Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Họ cũng mong gặp được người tri kỷ để kể lể tâm sự, nhưng có bao giờ bạn để họ kể lể tâm sự họ không? Có bao giờ bạn tỏ ra nhiệt tình và thành thật chú ý tới đời sống của họ không? Đó. Khi tôi ưu tư, dây thần kinh căng thẳng, nhà tôi bảo: "Cứ yên tâm.