Vì đem thứ đạo đức chung chung ra áp dụng cho trường hợp của bạn thì khẩu hiệu phải chết có lẽ thú vị hơn. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Hai bên dè chừng nhau. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Và ta bị ức chế liên tục. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Bình thản và mệt mỏi. Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).