Jim là một nhà báo, nhà văn rất được công chúng mến mộ. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: Thưa quý vị, tôi là một phát thanh viên.
Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ. Có một thành ngữ nói rằng Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp.
Tương tự, với câu hỏi thứ hai, nếu nhận được câu trả lời: Sáng nay tôi có đọc một bài báo phân tích giá vàng giảm… thì bạn có thể thoải mái kết nối đề tài giá vàng với anh ấy. Tôi tự thuyết trình một mình. Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây.
Người đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng với phong cách của Cavett.
Câu nói này không phải là một kết luận thông minh sắc sảo. Bạn sẽ không bao giờ phải bất an hay hối tiếc. Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón tay vào giữa mặt Alice: Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều!
Trong bất kỳ cuộc phỏng vấn hay cuộc trò chuyện nào (Phỏng vấn xin việc, phỏng vấn với giới báo chí, hay trò chuyện trên truyền hình…), hãy luôn giữ thế chủ động. Và Frank đã làm như vậy thật. Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison.
Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách. Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó.
Một con người tài năng hết lòng đam mê nghề nghiệp. Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ. Khi tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân phiếu này hay không.
Tôi sẽ làm việc từ thứ hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần. Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Những câu hỏi như vậy có hai mục đích: giúp cho các bạn làm quen với nhau, hiểu biết về nhau rõ hơn so với những lời giới thiệu sơ lược ban đầu; và đây cũng là dịp để đo thử kiến thức của đối phương, bạn sẽ bắt đầu biết họ thuộc trình độ nào, có quan tâm thời sự hay không…
Và cuộc họp sẽ trở nên thú vị hơn nếu bạn luôn sẵn sàng đặt ra những câu hỏi tạo sự tranh luận sôi nổi cho mọi người. Rồi những câu hỏi đại loại như là: Tại sao bạn lại chọn công ty này mà không phải là những công ty khác? Hay tại sao bạn lại thích làm nghề này?. Năm thành phố nào có tỉ lệ phạm pháp nhiều nhất nước Mỹ? Cũng chính là New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas và Miami.