Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có) Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Để sống cho xong đời.
Cái giấc mơ của mình không mất. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Đúng mà cũng không đúng.
Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.
Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.