Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ.
Nó cũng không thích tôi lắm. Mọi thứ đều không mới. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Sáng được bác cho ngủ bù.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.