Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Nhưng chờ đến bao giờ. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Không, phải giữ sức khỏe.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành.
Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Độ này, bố hay nhường. Dùng hay không dùng thì có sao.
Mệt sao cháu còn đi chơi. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Và có một cái đầu luẩn quẩn.