Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Đây là một thử thách nữa.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Nhưng mưa dầm thấm lâu. Chúng tôi đã chết rồi.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.