Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Còn một ngày nữa mới tới hạn.
Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.
Hoặc tôi chuyển lớp. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.
Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Tôi cất tờ giấy vào cặp. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Cũng là để thăm dò phản ứng. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.