Tôi không muốn làm việc ở đó và bị đánh chết. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”. Quốc vương đang mở yến tiệc trên hoàng thành, với món bánh mì bùn và xúp hành cho các vị đấy!
Tuy nhiên, qua cơn giông trời lại sáng. Bây giờ thay vào đó, con xin biếu cha hai túi vàng này. – Tuy nhiên, tôi xin hỏi các bạn rằng, bạn có chắc mình sẽ kiếm được tiền bằng cách này trước khi bị thua cháy túi hay không? Và nếu may mắn thắng được một vài lần, thì bạn nghĩ kiếm tiền theo cách như vậy có được thường xuyên không? Tôi quen biết rất nhiều người thành đạt ở Babylon, nhưng tôi không thể nào chỉ ra một người, dù chỉ một người duy nhất, đã khởi đầu sự nghiệp của mình bằng cách như thế.
Vào sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, các cổng thành đã mở và có bốn người đã tìm đến mua bầy cừu của người nông dân ấy. Ông Kalabab bèn nói tiếp: Có một số người khác mà tôi cũng rất yên tâm khi cho họ vay tiền.
Đầu tiên, chẳng thấy ai chú ý đến cả, ông cảm thấy thất vọng nhưng vẫn cố gắng tiếp tục rao bán. Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn: Số vàng anh tích lũy được, liệu có cách nào để nó sinh lợi thêm cho anh không?
Thời gian này, ông ấy rất vất vả. - Ông của cháu là một người không làm ta thất vọng bao giờ. Cột sống của tôi sẽ không bị gãy.
Còn tôi, tôi đã trả lời với anh như thế nào nhỉ? Tôi thú nhận với anh rằng cái túi của tôi cũng lép xẹp chẳng khác gì anh! Nguyên nhân của tình trạng thảm hại này là gì nhỉ? Tại sao chúng ta không biết cách làm ra nhiều vàng bạc, hoặc ít nhất là đủ để chúng ta ăn và mặc? Khi ra đi, con quyết định tới vùng Nineveh. Chiếc nhẫn này của một người chủ trang trại, tôi thường mua các tấm thảm do bà vợ ông ấy dệt.
Những phương cách làm giàu này vẫn còn giá trị hữu ích đối với giới kinh doanh, buôn bán ngày nay. Cổ họng của bọn ông khát cháy nhưng vẫn không thể nào uống nước được, bởi nước uống lúc nào cũng nóng như vừa mới đun sôi vậy. Nhưng chưa bao giờ thần thánh cho tôi thỏa nguyện cả.
- Hoàn toàn đúng như thế anh bạn ạ! – Arkad thừa nhận. - Cậu đã làm gì mà không còn một hào, một cắc để trả cho tôi chứ? - Nhưng tất cả những gì cháu kiếm được là của cháu chứ? – Tôi hỏi tiếp.
Một lát sau, bà thở dài và cất tiếng nói: Nhưng từ trước đến giờ cậu không có ý chí chiến đấu và đã chấp nhận bại trận một cách nhục nhã. Vậy bây giờ chúng ta hãy thảo luận đến các công việc kinh doanh, buôn bán xem sao.
Vậy làm thế nào để cho vàng sinh lợi. – Tôi nghĩ mình cũng nên rủ những bạn bè thân thiết trong thời thơ ấu của chúng ta cùng đi. Bốn người đàn bà đều im lặng, dường như người này muốn để người kia quyết định số phận của tôi.