Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.
Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Nhiều điểm rất giống tôi. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Và xã hội nó đâm ra thế này. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Mất mất người kể chuyện. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.